Tuổi 40 - Không phải là lúc bắt đầu được sống cho mình
Tuổi hai mươi, em sống vì ánh mắt người khác.
Tuổi ba mươi, em sống vì những vai diễn mình khoác lên: làm vợ ngoan, mẹ hiền, người con biết điều.
Nhưng đến tuổi bốn mươi, em chợt hiểu:
“Đời mình – nếu không sống cho mình – thì còn đợi đến bao giờ?”
Em của tuổi bốn mươi đã không còn mơ mộng vào một “kịch bản hoàn hảo” mà xã hội áp đặt.
Em học cách chấp nhận:
• Có những người thương ta nhưng không thể đi cùng.
• Có những điều ta từng tin là mãi mãi, lại chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi.
• Và có những nỗi đau… chỉ mình em mới có thể ôm lấy và chữa lành.
Tuổi bốn mươi không còn trẻ, nhưng cũng không già.
Nó là thời điểm ta đủ dũng cảm để buông bỏ những điều không xứng đáng,
Và đủ chín chắn để bắt đầu lại – nếu cần – từ con số 0.
Em chọn quay về bên trong.
Chọn yêu bản thân mà không thấy có lỗi.
Chọn nghỉ ngơi khi mỏi mệt.
Chọn im lặng khi lời nói không còn ý nghĩa.
Và chọn rời đi khi trái tim đã thôi còn an trú.
Tuổi bốn mươi, em không cần ai xác nhận giá trị mình.
Em tự tin với mái tóc điểm bạc, làn da đã không còn căng bóng.
Bởi em hiểu: Giá trị của một người phụ nữ không nằm ở tuổi tác, mà ở cách cô ấy sống từng ngày.
– Em bắt đầu học một điệu nhảy mới.
– Thử viết một cuốn sách.
– Mở một dự án em từng ấp ủ.
– Và mỗi sáng, tự pha cho mình một tách trà thật an yên.
Tuổi bốn mươi – đâu phải đoạn cuối của thanh xuân.
Đó là lúc người phụ nữ thật sự trưởng thành,
Và lần đầu tiên trong đời – sống như chính mình.
Nếu bạn cũng đang ở tuổi 40, hãy nhớ:
Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu một cuộc đời mà bạn thấy đáng sống.
“Chẳng ai có thể cứu mình – ngoài chính mình.”
Và bạn – đã đủ đẹp, đủ mạnh mẽ – để bước tiếp như một nữ hoàng thầm lặng.
Nguồn: ST
Nguồn ảnh: Đoàn Đức Đồng